登[dēng] 楼[lóu]
朝代:宋
[sòng]
作者: 汪炎昶 [wāng yán chǎng]
木[mù] 末[mò] 孤[gū] 蝉[chán] 鸣[míng] 不[bù] 休[xiū] ,
客[kè] 子[zǐ] 正[zhèng] 倦[juàn] 还[huán] 登[dēng] 楼[lóu] 。
断[duàn] 虹[hóng] 阁[gé] 尽[jìn] 芳[fāng] 草[cǎo] 雨[yǔ] ,
孤[gū] 雁[yàn] 点[diǎn] 破[pò] 南[nán] 云[yún] 秋[qiū] 。
城[chéng] 头[tóu] 笳[jiā] 声[shēng] 撼[hàn] 落[luò] 叶[yè] ,
渡[dù] 口[kǒu] 霞[xiá] 影[yǐng] 摇[yáo] 轻[qīng] 舟[zhōu] 。
浮[fú] 生[shēng] 扰[rǎo] 扰[rǎo] 事[shì] 无[wú] 限[xiàn] ,
搔[sāo] 首[shǒu] 坐[zuò] 看[kàn] 斜[xié] 阳[yáng] 收[shōu] 。