春[chūn] 晴[qíng]
朝代:宋
[sòng]
作者: 刘应时 [liú yìng shí]
帘[lián] 幙[mù] 低[dī] 垂[chuí] 清[qīng] 昼[zhòu] 长[cháng] ,
弄[nòng] 晴[qíng] 梅[méi] 柳[liǔ] 拂[fú] 邻[lín] 墙[qiáng] 。
春[chūn] 光[guāng] 泼[pō] 眼[yǎn] 何[hé] 明[míng] 媚[mèi] ,
幽[yōu] 鸟[niǎo] 窥[kuī] 人[rén] 自[zì] 发[fā] 扬[yáng] 。
觅[mì] 句[jù] 忍[rěn] 饥[jī] 贫[pín] 亦[yì] 乐[lè] ,
钞[chāo] 书[shū] 得[dé] 味[wèi] 老[lǎo] 何[hé] 伤[shāng] 。
舍[shè] 南[nán] 舍[shè] 北[běi] 无[wú] 人[rén] 到[dào] ,
闭[bì] 合[hé] 时[shí] 焚[fén] 一[yī] 炷[zhù] 香[xiāng] 。