病[bìng] 中[zhōng] 招[zhāo] 孙[sūn] 医[yī] 士[shì]
朝代:宋
[sòng]
作者: 彭龟年 [péng guī nián]
冬[dōng] 冬[dōng] 才[cái] 动[dòng] 热[rè] 蒸[zhēng] 蒸[zhēng] ,
直[zhí] 到[dào] 更[gèng] 初[chū] 渐[jiàn] 渐[jiàn] 清[qīng] 。
脏[zāng] 腑[fǔ] 始[shǐ] 坚[jiān] 今[jīn] 反[fǎn] 利[lì] ,
痰[tán] 涎[xián] 愈[yù] 盛[shèng] 气[qì] 难[nán] 平[píng] 。
形[xíng] 容[róng] 凋[diāo] 瘦[shòu] 真[zhēn] 如[rú] 鬼[guǐ] ,
耳[ěr] 目[mù] 聪[cōng] 明[míng] 粗[cū] 似[sì] 人[rén] 。
自[zì] 是[shì] 虚[xū] 劳[láo] 无[wú] 可[kě] 说[shuō] ,
更[gèng] 将[jiāng] 经[jīng] 络[luò] 为[wèi] 推[tuī] 明[míng] 。