太[tài] 平[píng] 观[guān]
朝代:宋
[sòng]
作者: 郭祥正 [guō xiáng zhèng]
下[xià] 马[mǎ] 携[xié] 瘦[shòu] 筇[qióng] ,
凌[líng] 晨[chén] 极[jí] 幽[yōu] 赏[shǎng] 。
腾[téng] 身[shēn] 孤[gū] 峰[fēng] 半[bàn] ,
纵[zòng] 目[mù] 浮[fú] 云[yún] 上[shàng] 。
严[yán] 严[yán] 洞[dòng] 天[tiān] 路[lù] ,
霭[ǎi] 霭[ǎi] 灵[líng] 气[qì] 王[wáng] 。
古[gǔ] 木[mù] 藏[cáng] 春[chūn] 容[róng] ,
飞[fēi] 流[liú] 落[luò] 天[tiān] 幌[huǎng] 。
断[duàn] 崖[yá] 倾[qīng] 鬰[yù] 萝[luó] ,
深[shēn] 宫[gōng] 秘[mì] 真[zhēn] 像[xiàng] 。
坛[tán] 心[xīn] 彩[cǎi] 虹[hóng] 贯[guàn] ,
幡[fān] 脚[jiǎo] 仙[xiān] 飇[biāo] 扬[yáng] 。
老[lǎo] 鹤[hè] 时[shí] 一[yī] 鸣[míng] ,
衆[zhòng] 鸟[niǎo] 不[bù] 敢[gǎn] 傍[bàng] 。
人[rén] 寰[huán] 杳[yǎo] 何[hé] 处[chù] ,
仕[shì] 路[lù] 险[xiǎn] 已[yǐ] 忘[wàng] 。
高[gāo] 歌[gē] 乐[lè] 逍[xiāo] 遥[yáo] ,
抚[fǔ] 掌[zhǎng] 遗[yí] 得[dé] 丧[sàng] 。
长[cháng] 生[shēng] 岂[qǐ] 无[wú] 术[shù] ,
静[jìng] 理[lǐ] 聊[liáo] 自[zì] 放[fàng] 。
独[dú] 醒[xǐng] 世[shì] 不[bù] 容[róng] ,
苟[gǒu] 合[hé] 情[qíng] 辄[zhé] 枉[wǎng] 。
咄[duō] 嗟[jiē] 胡[hú] 乎[hū] ,
兹[zī] 焉[yān] 卜[bǔ] 长[cháng] 往[wǎng] 。