满[mǎn] 江[jiāng] 红[hóng]
朝代:宋
[sòng]
作者: 吕胜己 [lǚ shèng jǐ]
小[xiǎo] 立[lì] 危[wēi] 亭[tíng] ,
风[fēng] 惨[cǎn] 淡[dàn] 、斜[xié] 阳[yáng] 满[mǎn] 目[mù] 。
望[wàng] 渺[miǎo] 渺[miǎo] 、湘[xiāng] 江[jiāng] 一[yī] 派[pài] ,
楚[chǔ] 山[shān] 千[qiān] 簇[cù] 。
芳[fāng] 草[cǎo] 连[lián] 云[yún] 迷[mí] 远[yuǎn] 树[shù] ,
断[duàn] 霞[xiá] 散[sàn] 绮[qǐ] 飞[fēi] 孤[gū] 骛[wù] 。
感[gǎn] 骚[sāo] 人[rén] 、赋[fù] 客[kè] 向[xiàng] 来[lái] 词[cí] ,
愁[chóu] 如[rú] 束[shù] 。
磋[cuō] 远[yuǎn] 宦[huàn] 、甘[gān] 微[wēi] 粟[sù] 。
惊[jīng] 世[shì] 事[shì] ,
伤[shāng] 浮[fú] 俗[sú] 。
且[qiě] 经[jīng] 营[yíng] 一[yī] 醉[zuì] ,
未[wèi] 怀[huái] 荣[róng] 辱[rǔ] 。
君[jūn] 不[bù] 见[jiàn] 、渊[yuān] 明[míng] 归[guī] 去[qù] 後[hòu] ,
一[yī] 觞[shāng] 自[zì] 泛[fàn] 东[dōng] 篱[lí] 菊[jú] 。
仰[yǎng] 高[gāo] 风[fēng] 、寂[jì] 寞[mò] 奠[diàn] 生[shēng] 刍[chú] ,
人[rén] 如[rú] 玉[yù] 。