偈[jì]
朝代:宋
[sòng]
作者: 释法明 [shì fǎ míng]
资[zī] 福[fú] 别[bié] 无[wú] 所[suǒ] 补[bǔ] ,
五[wǔ] 日[rì] 一[yī] 参[cān] 击[jī] 鼓[gǔ] 。
何[hé] 曾[zēng] 说[shuō] 妙[miào] 谈[tán] 玄[xuán] ,
只[zhǐ] 是[shì] 粗[cū] 言[yán] 直[zhí] 语[yǔ] 。
甘[gān] 草[cǎo] 自[zì] 来[lái] 甜[tián] ,
黄[huáng] 连[lián] 依[yī] 旧[jiù] 苦[kǔ] 。
忽[hū] 若[ruò] 鼻[bí] 孔[kǒng] 辽[liáo] 天[tiān] ,
逢[féng] 人[rén] 切[qiè] 忌[jì] 错[cuò] 举[jǔ] 。