江[jiāng] 神[shén] 子[zǐ] ・[・] 江[jiāng] 城[chéng] 子[zǐ]
朝代:宋
[sòng]
作者: 苏轼 [sū shì]
天[tiān] 涯[yá] 流[liú] 落[luò] 思[sī] 无[wú] 穷[qióng] 。
既[jì] 相[xiāng] 逢[féng] 。
却[què] 匆[cōng] 匆[cōng] 。
摧[cuī] 手[shǒu] 佳[jiā] 人[rén] ,
和[hé] 泪[lèi] 折[zhé] 残[cán] 红[hóng] 。
为[wèi] 问[wèn] 东[dōng] 风[fēng] 余[yú] 几[jǐ] 许[xǔ] ,
春[chūn] 纵[zòng] 在[zài] ,
与[yǔ] 谁[shuí] 同[tóng] 。
隋[suí] 堤[dī] 三[sān] 月[yuè] 水[shuǐ] 溶[róng] 溶[róng] 。
背[bèi] 归[guī] 鸿[hóng] 。
去[qù] 吴[wú] 中[zhōng] 。
回[huí] 首[shǒu] 彭[péng] 城[chéng] ,
清[qīng] 泗[sì] 与[yǔ] 淮[huái] 通[tōng] 。
寄[jì] 我[wǒ] 相[xiāng] 思[sī] 千[qiān] 点[diǎn] 泪[lèi] ,
流[liú] 不[bù] 到[dào] ,
楚[chǔ] 江[jiāng] 东[dōng] 。