春[chūn] 晴[qíng]
朝代:宋
[sòng]
作者: 胡仲弓 [hú zhòng gōng]
寒[hán] 斋[zhāi] 浅[qiǎn] 酌[zhuó] 喜[xǐ] 新[xīn] 晴[qíng] ,
绝[jué] 倒[dǎo] 湘[xiāng] 累[lèi] 赋[fù] 独[dú] 醒[xǐng] 。
清[qīng] 坐[zuò] 苦[kǔ] 无[wú] 佳[jiā] 客[kè] 话[huà] ,
朗[lǎng] 吟[yín] 生[shēng] 怕[pà] 俗[sú] 人[rén] 听[tīng] 。
五[wǔ] 湖[hú] 四[sì] 海[hǎi] 双[shuāng] 尘[chén] 屐[jī] ,
万[wàn] 壑[hè] 千[qiān] 岩[yán] 一[yī] 画[huà] 屏[píng] 。
云[yún] 雨[yǔ] 从[cóng] 来[lái] 翻[fān] 覆[fù] 手[shǒu] ,
黄[huáng] 昏[hūn] 更[gèng] 看[kàn] 照[zhào] 泥[ní] 星[xīng] 。