嘲[cháo] 解[jiě] 十[shí] 首[shǒu] 其[qí] 一[yī]
朝代:宋
[sòng]
作者: 王迈 [wáng mài]
主[zhǔ] 圣[shèng] 时[shí] 平[píng] 谏[jiàn] 诤[zhèng] 无[wú] ,
子[zǐ] 胡[hú] 不[bù] 善[shàn] 效[xiào] 辕[yuán] 驹[jū] 。
庸[yōng] 庸[yōng] 随[suí] 物[wù] 例[lì] 多[duō] 福[fú] ,
皦[jiǎo] 皦[jiǎo] 出[chū] 尘[chén] 良[liáng] 易[yì] 污[wū] 。
填[tián] 海[hǎi] 谁[shuí] 怜[lián] 精[jīng] 卫[wèi] 苦[kǔ] ,
移[yí] 山[shān] 可[kě] 笑[xiào] 此[cǐ] 翁[wēng] 愚[yú] 。
鸣[míng] 钟[zhōng] 鼎[dǐng] 食[shí] 不[bù] 知[zhī] 爱[ài] ,
却[què] 爱[ài] 山[shān] 中[zhōng] 饭[fàn] 粝[lì] 粗[cū] 。