zhāng shān rén tán qín
张山人弹琴 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 常建 (cháng jiàn)

君去芳草绿,西峰弹玉琴。
岂惟丘中赏,兼得清烦襟。
朝从山口还,出岭闻清音。
了然云霞气,照见天地心。
玄鹤下澄空,翩翩舞松林。
改弦扣商声,又听飞龙吟。
稍觉此身妄,渐知仙事深。
其将链金鼎,永矣投吾簪。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

jūn qù fāng cǎo lǜ , xī fēng tán yù qín 。
qǐ wéi qiū zhōng shǎng , jiān dé qīng fán jīn 。
cháo cóng shān kǒu huán , chū lǐng wén qīng yīn 。
liǎo rán yún xiá qì , zhào jiàn tiān dì xīn 。
xuán hè xià chéng kōng , piān piān wǔ sōng lín 。
gǎi xián kòu shāng shēng , yòu tīng fēi lóng yín 。
shāo jué cǐ shēn wàng , jiàn zhī xiān shì shēn 。
qí jiāng liàn jīn dǐng , yǒng yǐ tóu wú zān 。

动物

張山人彈琴

—— 常建

君去芳草綠,西峰彈玉琴。
豈惟丘中賞,兼得清煩襟。
朝從山口還,出嶺聞清音。
了然雲霞氣,照見天地心。
玄鶴下澄空,翩翩舞松林。
改弦扣商聲,又聽飛龍吟。
稍覺此身妄,漸知仙事深。
其將鍊金鼎,永矣投吾簪。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

jūn qù fāng cǎo lǜ , xī fēng tán yù qín 。
qǐ wéi qiū zhōng shǎng , jiān dé qīng fán jīn 。
cháo cóng shān kǒu huán , chū lǐng wén qīng yīn 。
liǎo rán yún xiá qì , zhào jiàn tiān dì xīn 。
xuán hè xià chéng kōng , piān piān wǔ sōng lín 。
gǎi xián kòu shāng shēng , yòu tīng fēi lóng yín 。
shāo jué cǐ shēn wàng , jiàn zhī xiān shì shēn 。
qí jiāng liàn jīn dǐng , yǒng yǐ tóu wú zān 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
你去往芳草茵茵的绿地,西峰上弹奏着玉琴。
不仅能在山丘间欣赏美景,还能心怡地获得宁静。
早晨从山口返回,经过山岭时听见悦耳的音乐声。
明亮的云霞气息,照亮了天地之间的核心。
一只玄色的鹤从澄净的空中降落,翩翩起舞在松林之间。
改变琴弦,弹奏出商调的声音,又聆听到飞龙的长啸。
渐渐地感觉到自己的身体渺小无足轻重,逐渐领悟到仙境的深奥之处。
他将金鼎锁链,永远地奉献给我的发簪。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者常建介绍:🔈

常建,开元中进士第。大历中,爲盱眙尉。诗似初发通庄,却寻野径,百里之外,方归大道,其旨远,其兴僻,佳句辄来,唯论意表。沦於一尉,士论悲之。诗一卷。 查看更多>>

常建的诗:

相关诗词:

泾州听张处士弹琴 (jīng zhōu tīng zhāng chǔ shì tán qín)

朝代:唐    作者: 项斯

边州独夜正思乡,君又弹琴在客堂。
髣髴不离灯影外,似闻流水到潇湘。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

弹琴谷 (tán qín gǔ)

朝代:唐    作者: 顾况

谷中谁弹琴,琴响谷冥寂。
因君扣商调,草虫惊暗壁。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

琴 其三 (qín qí sān)

朝代:宋    作者: 潘牥

道人清夜理瑶琴,爱学啼乌啭羽音。
莫把世人工拙论,世人弹耳不弹心。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

东皋弹琴 (dōng gāo tán qín)

朝代:宋    作者: 释愻

落叶秋满庭,夜深月临沼。
独坐弹素琴,知音有鱼鸟。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

临海县治琴堂 (lín hǎi xiàn zhì qín táng)

朝代:宋    作者: 楼钥

子贱弹琴真是琴,我今无弦知琴心。
使我不得琴中趣,弦以修绠谁知音。
才术高低不自由,单父二子心则侔。
後人不得弹琴暇,勿以戴星为可羞。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

听岳州徐员外弹琴 (tīng yuè zhōu xú yuán wài tán qín)

朝代:唐    作者: 张祜

玉律潜符一古琴,哲人心见圣人心。
尽日南风似遗意,九疑猨鸟满山吟。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

弹琴謌 (tán qín gē)

朝代:唐    作者: 张祜

楚人玉琴怨声苦,客欲听时尽怀土。
别鹤朝辞沧海云,悲风夜入潇湘雨。
弄之不难听者难,金徽冷冷流水寒。
一曲自然堪下泪,三山不忍向君弹。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

超然馆弹琴夜话 (chāo rán guǎn tán qín yè huà)

朝代:宋    作者: 陈庚生

玉琴弹罢一灯青,仙鼠飞飞到客庭。
道士却能谈肇论,夜深倾听有山灵。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

赠月上人弹琴 (zèng yuè shàng rén tán qín)

朝代:宋    作者: 梅尧臣

人闲溪上横刳木,素琴寒倚一枝玉。
吴王城畔鏁深房,月下空弹孤雁曲。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。

听女奴弹胡琴 (tīng nǚ nú tán hú qín)

朝代:宋    作者: 刘敞

女奴能为马上曲,一弹一弹复一弹。
我醉已眠都不醒,半天落月微霜寒。

平仄平仄仄,平平○仄平。
仄平平○仄,○仄平平平。
平○平仄平,仄仄○平平。
○平平平仄,仄仄平仄平。
平仄仄平○,平平仄平平。
仄平仄平平,仄○平平○。
仄仄仄平仄,仄平平仄○。
○○仄平仄,仄仄平平平。