shū qíng tí cài shè rén xióng
书情题蔡舍人雄 🔈

朝代:唐 (táng)    作者: 李白 (lǐ bái)

尝高谢太傅,携妓东山门。
楚舞醉碧云,吴歌断清猨。
蹔因苍生起,谈笑安黎元。
余亦爱此人,丹霄冀飞飜。
遭逢圣明主,敢进兴亡言。
白璧竟何辜,青蝇遂成冤。
一朝去京国,十载客梁园。
猛犬吠九关,杀人愤精魂。
皇穹雪冤枉,白日开氛昏。
泰阶得夔龙,桃李满中原。
倒海索明月,凌山采芳荪。
媿无横草功,虚负雨露恩。
迹谢云台阁,心随天马辕。
夫子王佐才,而今复谁论。
层飙振六翮,不日思腾骞。
我纵五湖櫂,烟涛恣崩奔。
梦钓子陵湍,英风缅犹存。
彼希客星隐,弱植不足援。
千里一回首,万里一长歌。
黄鹤不复来,清风愁奈何。
舟浮潇湘月,山倒洞庭波。
投汨笑古人,临濠得天和。
闲时田亩中,搔背牧鸡鹅。
别离解相访,应在武陵多。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

cháng gāo xiè tài fù , xié jì dōng shān mén 。
chǔ wǔ zuì bì yún , wú gē duàn qīng yuán 。
zàn yīn cāng shēng qǐ , tán xiào ān lí yuán 。
yú yì ài cǐ rén , dān xiāo jì fēi fān 。
zāo féng shèng míng zhǔ , gǎn jìn xīng wáng yán 。
bái bì jìng hé gū , qīng yíng suì chéng yuān 。
yī cháo qù jīng guó , shí zài kè liáng yuán 。
měng quǎn fèi jiǔ guān , shā rén fèn jīng hún 。
huáng qióng xuě yuān wǎng , bái rì kāi fēn hūn 。
tài jiē dé kuí lóng , táo lǐ mǎn zhōng yuán 。
dǎo hǎi suǒ míng yuè , líng shān cǎi fāng sūn 。
kuì wú héng cǎo gōng , xū fù yǔ lù ēn 。
jì xiè yún tái gé , xīn suí tiān mǎ yuán 。
fū zǐ wáng zuǒ cái , ér jīn fù shuí lùn 。
céng biāo zhèn liù hé , bù rì sī téng qiān 。
wǒ zòng wǔ hú zhào , yān tāo zì bēng bēn 。
mèng diào zǐ líng tuān , yīng fēng miǎn yóu cún 。
bǐ xī kè xīng yǐn , ruò zhí bù zú yuán 。
qiān lǐ yī huí shǒu , wàn lǐ yī cháng gē 。
huáng hè bù fù lái , qīng fēng chóu nài hé 。
zhōu fú xiāo xiāng yuè , shān dǎo dòng tíng bō 。
tóu mì xiào gǔ rén , lín háo dé tiān hé 。
xián shí tián mǔ zhōng , sāo bèi mù jī é 。
bié lí jiě xiāng fǎng , yìng zài wǔ líng duō 。

动物

書情題蔡舍人雄

—— 李白

嘗高謝太傅,攜妓東山門。
楚舞醉碧雲,吳歌斷清猨。
蹔因蒼生起,談笑安黎元。
余亦愛此人,丹霄冀飛飜。
遭逢聖明主,敢進興亡言。
白璧竟何辜,青蠅遂成冤。
一朝去京國,十載客梁園。
猛犬吠九關,殺人憤精魂。
皇穹雪冤枉,白日開氛昏。
泰階得夔龍,桃李滿中原。
倒海索明月,凌山採芳蓀。
媿無橫草功,虛負雨露恩。
跡謝雲臺閣,心隨天馬轅。
夫子王佐才,而今復誰論。
層飆振六翮,不日思騰騫。
我縱五湖櫂,煙濤恣崩奔。
夢釣子陵湍,英風緬猶存。
彼希客星隱,弱植不足援。
千里一迴首,萬里一長歌。
黃鶴不復來,清風愁奈何。
舟浮瀟湘月,山倒洞庭波。
投汨笑古人,臨濠得天和。
閑時田畝中,搔背牧雞鵝。
別離解相訪,應在武陵多。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

cháng gāo xiè tài fù , xié jì dōng shān mén 。
chǔ wǔ zuì bì yún , wú gē duàn qīng yuán 。
zàn yīn cāng shēng qǐ , tán xiào ān lí yuán 。
yú yì ài cǐ rén , dān xiāo jì fēi fān 。
zāo féng shèng míng zhǔ , gǎn jìn xīng wáng yán 。
bái bì jìng hé gū , qīng yíng suì chéng yuān 。
yī cháo qù jīng guó , shí zài kè liáng yuán 。
měng quǎn fèi jiǔ guān , shā rén fèn jīng hún 。
huáng qióng xuě yuān wǎng , bái rì kāi fēn hūn 。
tài jiē dé kuí lóng , táo lǐ mǎn zhōng yuán 。
dǎo hǎi suǒ míng yuè , líng shān cǎi fāng sūn 。
kuì wú héng cǎo gōng , xū fù yǔ lù ēn 。
jì xiè yún tái gé , xīn suí tiān mǎ yuán 。
fū zǐ wáng zuǒ cái , ér jīn fù shuí lùn 。
céng biāo zhèn liù hé , bù rì sī téng qiān 。
wǒ zòng wǔ hú zhào , yān tāo zì bēng bēn 。
mèng diào zǐ líng tuān , yīng fēng miǎn yóu cún 。
bǐ xī kè xīng yǐn , ruò zhí bù zú yuán 。
qiān lǐ yī huí shǒu , wàn lǐ yī cháng gē 。
huáng hè bù fù lái , qīng fēng chóu nài hé 。
zhōu fú xiāo xiāng yuè , shān dǎo dòng tíng bō 。
tóu mì xiào gǔ rén , lín háo dé tiān hé 。
xián shí tián mǔ zhōng , sāo bèi mù jī é 。
bié lí jiě xiāng fǎng , yìng zài wǔ líng duō 。

繁体原文 收起原文 韵律对照 收起韵律 注音对照 收起注音
  • 收藏
  • 笔记
  • 收藏
  • 做笔记
🐒
译文上移👆 复位🐬 附到原文右边💸 译文下移👇
🔈

译文:
尝有高太傅,带着妓女出东山门。楚舞醉碧云,吴歌断清寂的猿鸣声。暂时因为天下人的兴起,谈笑安居在黎元之间。我也喜爱这个人,希望他能飞上丹霄的高处。遭遇到圣明的君主,敢于进言兴亡之事。白玉竟然遭到了什么冤屈,青蝇也成了它的罪魁祸首。曾经一去京都,已经十年身居梁园。猛犬狂吠九关,杀人的怒火充盈精魂。皇穹下的雪是多么冤枉,白天都变得昏暗起来。庙堂上的泰阶得到了夔龙的宠爱,桃李芬芳遍布中原。翻过海洋追求明月,攀登山峰采集美丽花朵。愧无法达到英勇的功绩,虚度了大自然的恩泽。离开了谢云台阁,心随着飞马奔驰。夫子的王佐才能,如今又有谁来评说呢?层层翅膀振动,不久后将再次飞腾。我纵横五湖乘船,烟波任我驰骋。梦中钓子陵湍,英勇的风采依然存在。但是那些希望之星隐匿了,脆弱的植物缺乏支持。千里之遥,回首一望;万里之行,唱响长歌。黄鹤再也不会归来,清风无奈地愁绪悠长。船浮潇湘的月光下,山倒洞庭波涛汹涌。沉浸于濠水之滨,得到了天地的和谐。闲暇之时,在田间牧放鸡鹅,悠然自得地搔背。别离时解开彼此的相访,应该会在武陵相聚多次。

赏析:
李白的《书情题蔡舍人雄》是一首抒发豪情壮志的古诗。诗中表达了诗人对蔡舍人雄壮高尚的情感以及对自己曲折命运的感慨。
首节,诗人回顾了蔡舍人的高风亮节,以及与妓女东山门相伴的情景。楚舞和吴歌的描写,烘托出了蔡舍人的豪放不羁。这里可以标记为"抒情"和"咏人"。
接下来的节奏变得更加激昂,诗人以自己的身份开始回忆蔡舍人的事迹,包括他因言谈而被圣明主所嘉许,以及他因被冤枉而离京国的经历。这部分可以标记为"抒情"和"叙事"。
第三节,诗人表达了对蔡舍人的敬仰之情,赞美他的才华和忠诚。他提到蔡舍人的功绩被遗忘,对此感到愧疚。这一部分可以标记为"抒情"和"咏人"。
接下来的节奏逐渐转向对自己的感慨,他表达了对自己命运的不满,希望能像蔡舍人一样飞黄腾达。这里可以标记为"抒情"和"自省"。
最后两节,诗人回忆自己的游历经历,表现了对美好时光的怀念,同时也表达了对未来的期待。这部分可以标记为"抒情"和"写景"。
总的来说,这首诗以抒发情感、赞美蔡舍人、表达个人抱负为主题,通过丰富的描写和情感的表达,展现了诗人豪放的性格和对人生的思考。

注:翻译、赏析非标准答案,仅用作辅助理解。

本文作者李白介绍:🔈

李白,字太白,陇西成纪人,凉武昭王暠九世孙。或曰山东人,或曰蜀人。白少有逸才,志气宏放,飘然有超世之心。初隐岷山,益州长史苏頲见而异之曰:“是子天才英特,可比相如。”天宝初,至长安,往见贺知章。知章见其文,叹曰:“子谪仙人也。”言於明皇,召见金銮殿,奏颂一篇。帝赐食,亲爲调羹。有诏供奉翰林,白犹与酒徒饮於巿。帝坐沈香亭子,意有所感,欲得白爲乐章,召入,而白已醉。左右以水頮面,稍解,援笔成文,婉丽精切。帝爱其才,数宴见。白常侍帝,醉,使高力士脱鞾。力士素贵,耻之,摘其诗以激杨贵妃。帝欲官白,妃輙沮止。白自知不爲亲近所容,恳求还山。帝赐金放还,乃浪迹江湖,终日沈饮。永王璘都督江陵,辟爲僚佐。璘谋乱... 查看更多>>

李白的诗:

相关诗词:

病中 (bìng zhōng)

朝代:宋    作者: 蔡盘

遶舍东风急,柴门静掩时。
交情贫里见,药性病中知。
沉寂心当定,清羸步懒移。
呼童理书案,为管旧时书。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

存目 其八六 (cún mù qí bā liù)

朝代:宋    作者: 苏轼

诗题:蔡洲首句:蔡洲昔人居。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

洛阳客舍逢祖咏留宴 (luò yáng kè shè féng zǔ yǒng liú yàn)

朝代:唐    作者: 蔡希寂

緜緜钟漏洛阳城,客舍贫居绝送迎。
逢君贳酒因成醉,醉後焉知世上情。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

题施纸被蔡宣义所藏孙太守褒谕帖 (tí shī zhǐ bèi cài xuān yì suǒ cáng sūn tài shǒu bāo yù tiē)

朝代:宋    作者: 叶适

乞子齁齁暖冻躯,押衙得得奉亲书。
孙公已去蔡公死,近日乡人叹不如。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

题花十绝句 其六 (tí huā shí jué jù qí liù)

朝代:宋    作者: 程公许

簿书投我梦沉迷,有客相携两日嬉。
饧粥催人归供节,蔡庄犹恨欠题诗。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

後舍绯桃 (hòu shè fēi táo)

朝代:宋    作者: 蔡襄

十年树底折香葩,䔩䔩浮光弄晓霞。
只恨无情是风雨,直将红片入西家。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

偶题 (ǒu tí)

朝代:宋    作者: 蔡沈

作书与蜀客,止为求知音。
不料缘素丝,却与多黄金。
今情既已异,古意何由寻。
一笑陶靖节,雅趣无弦琴。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

元日酬蔡州马十二尚书去年蔡州元日见寄之什 (yuán rì chóu cài zhōu mǎ shí èr shàng shū qù nián cài zhōu yuán rì jiàn jì zhī shén)

朝代:唐    作者: 韩愈

元日新诗已去年,蔡州遥寄荷相怜。
今朝纵有谁人领,自是三峰不敢眠。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

题酸枣县蔡中郎碑 (tí suān zǎo xiàn cài zhōng láng bēi)

朝代:唐    作者: 王建

苍苔满字土埋龟,风雨销磨绝妙词。
不向图经中旧见,无人知是蔡邕碑。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。

登楚野亭见张舍人题字 (dēng chǔ yě tíng jiàn zhāng shè rén tí zì)

朝代:宋    作者: 张栻

英豪自昔多遗恨,人物于今正渺然。
来访舍人题字处,淡烟莎草满平川。

平平仄仄仄,平仄平平平。
仄仄仄仄平,平平仄平平。
仄平○平仄,平仄平平平。
平仄仄仄平,平平仄平平。
平平仄平仄,仄仄○平平。
仄仄仄平平,平平仄平平。
仄平仄平仄,仄仄仄平平。
仄仄仄仄平,仄平仄平平。
平平仄平仄,仄仄平平平。
仄平仄平平,平仄仄○平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄平○仄平,平仄仄仄平。
仄仄平平仄,平平平仄平。
平仄○仄平,平平仄平○。
平平仄仄仄,仄仄○平平。
仄仄仄平仄,平平仄平平。
仄仄仄平平,平平仄○平。
仄平仄平仄,仄仄仄仄○。
平仄仄平仄,仄仄仄○平。
平仄仄仄平,平平平仄平。
平平平平仄,平仄仄○平。
平仄仄仄平,○平仄平○。
平平平仄○,平仄仄平平。
仄○仄○仄,○仄仄平平。